[Trinh Thám] Căn nhà số 99 - Ân Tĩnh

By , 0 View
[Trinh thám] Căn Nhà Số 99: Tác giả: Ân Tĩnh. Thể Loại: Truyện ngắn trinh thám. Giới hạn độ tuổi: K. Độ dài truyện: Vẫn đang ra nên chưa biết dài bao nhiêu. Tình trạng: Vẫn đang viết.

  • C1: BÁO ÁN

    Ting ting ting…

    Jere nhặt chiếc điện thoại dưới gầm giường lên, trên miệng làu bàu mấy câu nói mơ, tay theo thói quen ấn phím trả lời cuộc gọi. Giọng vừa cáu gắt vừa mơ hồ.

    - Jere nghe.

    - Phía gần nhà cô có người báo án, số nhà 99 đường Hellway, lập tức đến đó cho tôi. Trong vòng mười lăm phút nữa báo cáo.

    Tiếng tít vang lên như chiếc búa đập vào tai Jere, cô lập tức ngồi dậy. Miệng chửi rủa vài câu. Nhìn lại kim đồng hồ đang chậm chạp nhích dần đến con số hai. Chính xác thì nó đang là một giờ năm mươi phút. Nghĩa là đến ba giờ năm phút cô phải gọi lại cho đội trưởng để báo cáo tình hình. “Chết tiệt! Tại sao cứ phải tự tử hay giết người vào ban đêm thế! Nếu có gan làm thì giết ban ngày cho tao xem!”

    Chẳng trách được cái sự nổi nóng của Jere, trong vòng một tuần đã có đến ba vụ tự tử nhằm lúc gần hai giờ sáng, mà xui xẻo đều gần căn hộ của cô, nằm trên đường Hellway. Thế nên ba vụ đều được đội trưởng ưu ái gọi cho Jere đến hiện trường nắm tình hình trước.

    Jere tức tốc ngồi dậy như một quả tên lửa đã đốt đủ nhiên liệu. Có những việc nếu làm thường xuyên sẽ trở thành phản xạ có điều kiện, khiến cô dở khóc dở cười. Jere lao khỏi nhà trong tít tắt, chạy vội đến căn nhà số 99 gần cuối đường, chỉ cách nhà cô chừng ba trăm mét. Khi cô đến nơi thì một số cảnh sát khu vực cũng đã có mặt, họ tiến hành căng dây cảnh báo, bảo vệ hiện trường xong, đang thẩm vấn một người gọi điện báo án. Jere bước đến bên cạnh một cậu cảnh sát trẻ, bộ dạng chật vật, nét mặt cậu ta xanh xao như vừa bị rút hết máu trong người. Cơn gió bay ngang cơ hồ có thể lôi theo cậu ta nhảy múa khắp nơi.

    - Xin chào, tôi là Jere, thành viên đội điều tra phản ứng khẩn cấp số 15. Anh có thể tóm tắt tình hình giúp tôi được chứ?

    Vừa nói, Jere vừa chìa chiếc thẻ cảnh sát màu đỏ dành riêng cho đội số 15 như chứng minh thân phận. Trong một vài giây lung túng, cậu cảnh sát bỗng dưng đỏ mặt.

    - Tôi tên là Pie, Tôi chỉ là thực tập sinh học viện cảnh sát. Chị có thể vào trong hỏi cấp trên của tôi, nhưng mà trong đó…

    Thời gian không cho phép cô ngồi nói chuyện phím với người khác. Thoáng chốc đã thấy cô bước vào bên trong căn nhà. Phong thái của người cảnh sát chuyên nghiệp và kẻ mới bước chân vào nghề luôn chênh lệch rất xa. Pie hi vọng một hai năm nữa, cậu có thể có khí chất như cô ấy.

    Căn nhà số 99 có lối kiến trúc khác hẳn những căn nhà xung quanh. Điều này khiến nó nổi bật ngay cả khi nằm phía gần cuối đường. Xung quanh khuôn viên được bao bọc bởi hai hàng cây thông ngay ngắn, chăm chút kỹ càng. Nhưng điều lạ là căn nhà không có hàng rào bằng sắt, như thể chủ nhân của nó biết chắc rằng sẽ không có tên trộm cướp nào dám bước vào đây. Jere bước vào phòng khách, có hai người cảnh sát đang trao đổi với nhau.

    -Xin chào tôi là Jere.

    Cô lặp lại động tác giới thiệu quen thuộc để chứng minh thân phận. Hai người cảnh sát cũng cuối đầu chào cô.

    - Tôi Hanwest, cảnh sát vùng Westlend. Lúc một giờ bốn mươi phút, chúng tôi nhận được cuộc gọi từ một người đàn ông tên John, anh ta đang được thẩm vấn đằng kia – Hanwest vừa nói vừa chỉ tay về phía một gã đang ngồi trên sô pha phía bên trái căn phòng, nhìn gã có vẻ khá mệt mỏi nhưng vẫn trầm tĩnh trả lời từng câu hỏi của cảnh sát.

    Theo lời kể của Hanwest thì nhân tình của gã John này, cô gái tên là Anna, cũng là nạn nhân, đã thắt cổ tự tử trong lúc gã ngủ say. Nửa đêm gã tỉnh dậy ra ngoài uống nước thì phát hiện thi thể Anna đang treo lơ lững giữa phòng khách. Mặt khác vợ và con hắn đang đi du lịch ở Roma, dự định tuần tới sẽ về. Jere cười khẩy, ngoài một chút thương hại cho cô Anna, thì có vẻ Jere đang vô cùng hả dạ trước sự chật vật của người đàn ông trước mặt. Nhưng cũng rất nhanh cô thu hồi biểu cảm, giống như người vừa hả hê vừa rồi hoàn toàn không phải cô. Dù sao thì đạo đức nghề nghiệp không cho phép Jere cười nhạo trước một vụ án mạng trớ trêu. Nhưng rất nhanh thôi, ngày mai John sẽ có mặt trên khắp các mặt báo, thể nào vợ gã không vô tình đọc được.

    Trở lại công việc, Jere nhanh chóng gọi cho đội trưởng báo cáo sơ bộ tình hình. Pháp y cũng đã đến ngoài cửa. Công việc của Jere bây giờ mới thật sự bắt đầu.

    Cô tiến đến giữa phòng khách, nơi thi thể còn đang treo lơ lửng, cánh cửa sổ phía đông phòng khách đang để mở, để lọt vài làn gió nghịch ngợm vào trong, vô tình thổi nhẹ vào thi thể Anna, tuy không khiến thi thể chuyển động nhưng cũng làm quần áo nạn nhân phấp phới. Xem ra Anna khá ám ảnh về cân nặng, quần áo có thể mặt bó đến vậy để trông gầy hơn. Hơn nữa dù là trước khi tự tử, mặt còn được trang điểm khá chỉnh chu, đến làm ma cũng phải là một con ma đẹp.

    Sau khi quan sát một lượt, Jere ra hiệu cho pháp y có thể đem xác về phòng pháp chứng để kiểm tra. Một đêm không ngừng tìm kiếm dấu vết và hỏi cung nhân chứng cuối cùng cũng kết thúc vào lúc tám giờ sáng. Cũng là lúc Jere trở về cục cảnh sát để báo cáo thêm một lần nữa.
  • C1: NGƯỜI TỐT BỊ TỔN THƯƠNG

    Bây giờ là thời gian cao điểm của buổi sáng. Dòng người vội vã tiến đến phòng làm việc như những xác chết di động, không hề có chút sức sống. Jere cầm chiếc cốc cà phê đi thẳng lên tầng một của cục cảnh sát tỉnh Westfer, đội phản ứng nhanh số 15 có phòng làm việc riêng tại đây, được xem là đội làm việc hiệu quả nhất và tập hợp rất nhiều nhân vật cốt cán của ngành cảnh sát. Jere là một trong số đó. Tuy nhiên cô không được cân nhắc cho cái chức đội trưởng vì phần nhiều do lối ứng xử không kiêng nể ai cả. Cho dù là cục trưởng thành phố hay doanh nhân nổi tiếng, chỉ cần có thể cười nhạo Jere lập tức cười nhạo. Thường thì khi một vụ án khép lại sau khi bắt được tội phạm, hòm thư của đội lại đầy thêm vài thư phàn nàn về thái độ phục vụ công dân của cô cảnh sát xinh đẹp nhưng xấc xược.

    Những điều đó không khiến Jere bận tâm, nhưng Tris, đội trưởng của cô thì có lúc phải nhập viện vì đau đầu. Mặc dù anh ta chưa bao giờ muốn cách chức và đuổi Jere khỏi đội, tuy vậy vẫn có một số lời ra tiếng vào. Vẫn như cũ, Jere không hề bận tâm.

    - Chào Jere yêu dấu, báo cáo kết quả nào cưng!

    Tris thỏa mãn nhìn bộ dáng mệt mỏi của Jere, bất cứ người sếp nào cũng mong muốn nhấn viên của mình xem công việc là sinh mạng. Đặc biệt là những người sếp “tốt”. Jere đặt tất cả báo cáo của pháp y lên bàn làm việc của Tris, tỏ ý muốn anh ta xem hết.

    - Nạn nhân hai mươi lăm tuổi, hành nghề gái bán hoa ở khu cao điểm Redlight. Anh xem bản báo cáo có thấy điều đặc biệt gì không?

    - Nạn nhân có thai, đã được 4 tuần tuổi.

    Theo giáo sư tâm lý tội phạm từng tham vấn cho đội, trường hợp tự tử khi mang thai hiếm khi xảy ra, hoặc có chăng là do người mang thai không biết bản thân đã sắp làm mẹ. Hoặc là có, thì cũng do hận thù, tuyệt vọng, hoặc một lý do hết sức kinh khủng mới khiến người ta tự nguyện cướp đi sinh mạng của bản thân và con của mình. Những lúc như vậy, bản năng làm mẹ luôn thắng bất kỳ thứ tình cảm nào khác.

    Rút trong túi ra tờ kết quả siêu âm của bệnh viện đưa cho Tris, Jere đã loại trừ khả năng Anna không biết bản thân mang thai.

    - Yêu người từng cưỡng hiếp mình không biết có dư vị gì. Tôi cũng muốn một lần được trải nghiệm. Nhưng rất tiếc, không ai có khả năng . Mang theo nụ cười chua xót, cô cầm áo khoác và một ổ bánh mì bước ra ngoài. Nhìn theo bóng cao gầy nhanh chóng bước đi cho đến khi khuất bóng, Tris im lặng cầm quyển nhật ký Jere vừa để lại, giở ra trang đầu tiên.

    “Ngày mười hai tháng ba Hôm nay trời mưa, đang chạy trên đường nên phải tạm trú nhờ một căn nhà. Anh rất tốt, mời vào nhà uống cà phê. Cảm ơn anh.

    Ngày hai mươi tám tháng sáu Gặp lại anh, nhưng hôm đó trời nắng gắt, mình mời anh uống cà phê để cảm ơn.

    Ngày ba tháng mười một Mình và anh chính thức quen nhau, anh muốn chuyện đó, mình chưa đủ tuổi, hẹn anh năm sau.

    Ngày hai mươi bốn tháng mười hai, Anh dẫn mình về nhà chơi, nhà anh mới trồng hai hàng thông, tuy không có hàng rào nhưng cảm giác thật an toàn. Nhưng… đêm đó anh lại muốn, mình không đồng ý. Nhưng rốt cuộc thì mình uống say, mình đã thức dậy vào sáng hôm sau. Mình khóc. Anh nói sẽ chịu trách nhiệm.”

    Gập quyển nhật ký lại, Tris chột dạ nhìn lên trần nhà. Đây coi như là đang xem trộm bí mật của người khác. Nếu cô Anna đội mồ sống dậy mà kiện anh thì coi như anh cũng được vào nhà đá thư giãn một thời gian. Quan hệ của John và Anna không đơn giản như là ăn bánh trả tiền. Như vậy vụ án này cũng không thể vội vàng kết luận là tự tử.

    Lục lọi một chút, Tris tìm ra ba vụ tự tử gần đây trên dãy nhà đường Hellway.

    “Nạn nhân thứ nhất: Doris, giới tính nữ, bốn mươi tuổi, là bác sĩ phụ sản của bệnh viện tư nhân, nguyên nhân tử vong là uống thuốc an thần quá liều. Có dấu hiệu trầm cảm, không có khả năng trả nợ ngân hàng.

    Nạn nhân thứ hai: Martha, giới tính nam, ba mươi ba tuổi, là một doanh nhân thành đạt, nguyên nhân tử vong là do ngạt khí gas. Động cơ tự tử: tổn thương tình cảm, từng nhảy cầu nhưng được cứu.

    Nạn nhân thứ ba: Edna, giới tính nữ, hai mươi ba tuổi, là sinh viên năm cuối trường đại học kinh tế, cắt mạch máu tay tự sát trong nhà tắm.”

    Hồ sơ của ba vụ án đều có một điểm khiến Tris rơi vào một cái hố sâu. Ba nạn nhân làm việc ở ba nơi khác nhau, nguyên nhân tử vong khác nhau, động cơ lại càng khác, nhưng ở hiện trường luôn phát hiện ra một quyển sách có tựa đề: “Khi người tốt bị tổn thương” của nhà văn Joyce, tác phẩm viết về tình yêu đồng giới của một cô gái nông thôn và người phụ nữ đã trải qua nhiều tổn thương.

    Ngay khi tìm được mối liên kết, Tris đã giao cho Jere nghiên cứu ròng rã một ngày.

    - Ngoài sự ướt át và ủy mị, tôi vẫn chưa thể ngẫm ra triết lí của nó, thưa đội trưởng cao quý.

    Đối với một nữ cảnh sát khô khan như Jere, nhiệm vụ này quả thực là một món bào ngư khó nuốt.

    - Nhưng rõ ràng tại căn nhà số 99 không tìm thấy quyển sách. Hoặc là nó chẳng hề liên quan với nhau.

    Nắm chặt bàn tay chai sạn, với kinh nghiệm và sự nhạy cảm vốn có của một người cảnh sát tâm huyết. Tris quả quyết.

    - Tôi chắc chắn nó ở đấy. Chúng ta sẽ tìm một lần nữa. Chiếc Lamborgi sang trọng phóng như bay nhằm hướng Hellway mà thẳng tiến.

    - Được rồi Tris, tôi muốn báo cáo sơ bộ về kết quả điều tra hôm nay đối với vụ Anna.

    Người ngồi đằng sau tay lái vẫn im lặng, nhưng đôi tai của anh ta đã vễnh lên như một ám hiệu mình đã sẵn sàng nghe. “Y như một con thỏ” - Jere thầm nghĩ. Bàn tay cô đã đưa ra giữa không trung nhưng kịp thời khựng lại. Nếu bây giờ cô sờ vào tai anh ta như hành động chủ nhân dành cho thú cưng, Tris có khi sẽ dừng xe lại mà vứt cô xuống đường.

    Báo cáo mà Jere nhắc tới được tổng hợp từ đội điều tra và tổ pháp y. Thời gian tử vong không chênh lệch so với lời khai của John , vào khoảng một giờ sáng. Trên người nạn nhân không có vết thương nào khả nghi, trạng thái giống với một vụ thắt cổ tự tử, chỉ có điều, phần vùng kín bị tổn thương một chút do bị bạo hành khi quan hệ.

    Khi nói đến đoạn này, giọng cô đầy chế giễu quay sang nói với Tris.

    - Không biết đây là việc vui sướng hay đau khổ. Đàn ông các anh có thú vui cũng rất tao nhã.

    Giống như các lần khác, đội trưởng có tính cách ôn hòa phớt lờ câu đùa cợt khiếm nhã của Jere. Anh quá hiểu cô. Thượng đế tạo ra Jere chính là tạo ra cái miệng trước tiên, có thể nói móc bất kỳ ai.

    - Tôi không quan tâm đến mối thù truyền kiếp của cô và đàn ông. Mời cô tiếp tục báo cáo hoặc im lặng.

    Theo nhận định của các đội liên quan, một số ý kiến cho rằng đây hẳn là một vụ tự sát. Anna là một cô gái bán hoa được săn đón ở Redlight, nghiện ngập và chơi bời. Tháng trước cô ta cùng tên John đến Casino ở Trimp King thử vận may, kết quả thua hết một năm doanh thu của nhân tình, còn nợ thêm một khoản vay hai tỷ đô la. Có lẽ là do không trả nổi nợ nên nghĩ quẫn. Cũng có thể là không.

    Rẽ phải vào đường Hellway, hai bên đường có vài người công nhân đang dọn tuyết. Trời tháng này khiến người khác ngập ngụa trong sự cô đơn. Nếu không phải có vụ án thì Jere đã trốn vào một góc trong Coffee House, vừa nghe một bản ballad vừa thưởng thức ly cà phê sữa nóng. “Ấm áp biết bao nhiêu”. Jere cảm thán.

    - Cô biết gì không Jere? Kẻ ngu ngốc luôn tự cho rằng mình thông minh. Cho dù cố gắng đến đâu cuối cùng cũng sẽ có sơ hở. Gyest vừa gửi cho tôi một bức hình.

    Anh đưa chiếc điện thoại vào tay Jere, trên màn hình hiện lên ba người đang tạo dáng. Martha, John và Edna đang vui vẻ cười trên nền tuyết, ở sau lưng mặt trời đang khuất bóng. Hoàng hôn trùm lên vai ba người, khiến bức hình có phần tịch mịch. Họ giống như là đang đi dã ngoại cùng nhau.

You Might Also Like

1 nhận xét: